Từ “bảo vệ” trong tiếng Việt có nguồn gốc từ Hán Việt, với nghĩa là che chở và giữ gìn. Cụ thể, từ này được ghép bởi hai chữ Hán là “保” (bảo) có nghĩa là giữ, và “卫” (vệ) có nghĩa là che chở. Trong lịch sử, tiếng Việt đã vay mượn rất nhiều từ Hán Việt cổ và đã hòa nhập sâu vào ngôn ngữ hàng ngày, đến mức nhiều từ Hán Việt cổ và Hán Việt Việt hóa được coi là từ thuần Việt. Tuy nhiên, “bảo vệ” được xác định là từ Hán Việt và không phải là từ thuần Việt.
Từ Hán Việt là một phần quan trọng của tiếng Việt, phản ánh sự giao thoa văn hóa và lịch sử giữa Việt Nam và Trung Quốc. Sự phong phú của từ vựng tiếng Việt hiện đại phần lớn có nguồn gốc từ quá trình vay mượn này, giúp ngôn ngữ trở nên đa dạng và phức tạp hơn. Điều này cũng thể hiện sự linh hoạt và khả năng thích ứng của tiếng Việt qua các thời kỳ lịch sử.